Một huyền nhiệm




Hương Nguyên

(Cảm tác sau khi nghe bài hát "Xin làm người hát rong" và Sau khi đọc bài thơ “Ngôi Mộ Trống" của một tác giả vô danh)


EM!

Em hỏi, sao chị chọn tu Dòng Kín
Có bao giờ chị thôi ước mơ một cuộc đời tươi sáng
Có bao giờ chị hết cô đơn, trống rỗng?
Có bao giờ chị không thấy cần một ai đó để được yêu thương?


CHỊ


Có người nữ nào mà chẳng muốn được yêu thương"
Có người nữ nào mà chẳng muốn được cưng chiều
Có người nữ nào mà không cần một điểm tựa?
Như dây leo cần một thân cây trụ.
Người nữ đan sĩ còn “ngàn lần hơn thế nữa"?
Nên vẫn còn đó, Một Huyền Nhiệm...


Dù thế nào chăng nữa,
Người hát rong vẫn có
Những niềm vui to, nhỏ
Của một đời hát rong
Khi "đem Tin Mừng biếu không".


Bởi biết rằng
Cuối cùng thì
Tiếng hát của mình vẫn được
Một ai đó lắng nghe,
Một ai đó đồng cảm,
Một ai đó thức giấc sau đêm trường.

Còn người nữ đan sĩ thì sao ?
Tiếng hát của người nữ đan sĩ
Là tiếng hát đơn độc
Là tiếng hát đơn điệu
Tiếng hát bay vào cõi tình không.

Biết có ai nghe ?
Biết có ai cảm?
Biết có ai thức ?
Lắm khi còn bị chê là khờ dại
Nhiều lúc còn bị rủa là vô dụng, vô ích
Cũng có khi bị chống đối, bị loại trừ.

Nên vẫn còn đó,
Một Huyền Nhiệm!...


Thế nhưng,
Tại sao người nữ đan sĩ vẫn hát ?
Bài hát của cuộc đời Dâng Hiến,
Bài hát của cuộc đời Tự Hủy,
Bài hát của cuộc đời Tạ Ơn.

Hát trong âm thầm
Hát trong lặng lẽ
Hát theo nhịp của từng phút giây đơn điệu
Của từng tháng ngày đơn điệu.


Thưa chỉ vì,
Muốn đáp VÂNG với tiếng gọi con tim,
Muốn thưa DẠ với thúc bách trong tâm hồn (2Cr 5,14)
Của một Con Người
Có tên gọi GIÊSU
Đã chết và nay đang sống
Luôn giang tay mong ngóng, chờ trông.

Đã có hơn một lần
Người nữ đan sĩ dám thắc mắc
Ngài là ai ?
NGÀI LÀ AI ?
Mà người nữ đan sĩ
Chưa một lần có duyên hạnh ngộ,
Chưa một lần được diễm phúc ngắm nhìn.
Chưa một lần được nghe giọng trầm ấm rót vào tai
Chưa một lần được bàn tay dịu dàng vuốt tóc xõa bờ vai
Tay trong tay cùng nhau sánh bước
Trên con đường có lá me bay.
Nên vẫn còn đó, Một Huyền Nhiệm!...

Nhưng ơ kìa, lạ nhỉ!
Từ trong thẳm sâu của cõi lòng này
Sao nghe như thổn thức, như ray rứt, như chờ đợi,
Như khát khao, như tìm kiếm, như hướng về
Một hiện diện tràn đầy
Ân khuất mà sâu thẳm
Vô hình nhưng cuốn hút.

Để ngày ngày nghe chung quanh sao trống vắng!
Để đêm đêm thấy đời mình sao vô nghĩa quá!
Nếu không có Ngài
Biết tìm đâu lối thoát ?


Vâng, không có Ngài biết tìm đâu lối thoát
Không có Ngài biết tìm đâu Lẽ Sống?
Ngài là nỗi cuốn hút đến mê say
"Ân tình Ngài quý hơn mạng sống" (Tv 62).
Đã khơi gợi trong tâm hồn một ước mơ
Rất nồng nàn và vô cùng phấn khởi :
“Ca tụng Chúa đi hồn tôi hỡi!
Suốt cuộc đời tôi xin hát mừng Chúa 
Sống bao lâu, nguyện đàn ca kính Chúa Trời." (Tv 145)


Trái tim muốn mở rộng
Ôm ấp cả Trời cao 
Ôm ấp cả thế giới
Bằng cuộc sống âm thầm và hiện diện
Cầu nguyện và hy sinh
Mong làm chứng cho Huyền nhiệm Tuyệt Đối
Ngài đang có đó!
Mong làm chứng cho Huyền nhiệm con người
Dù nỗi đời có là... “ngôi sao tối!”
Vẫn được Ngài ấp ủ yêu thương.


Nhưng nhìn vào thực tế
Con đường trước mắt thật dài
Sứ vụ trên vai rất nặng
Mà đôi chân mình quá ngắn
Vòng tay mình quá bé
Lại vương lắm bụi trần...


Hành trang duy nhất
Chỉ có một chút lửa trong tâm hồn
Như một chút ánh sáng trong đêm tối
Để bước đi Với tất cả niềm hy vọng và phó thác
Trong cuộc Lữ Hành Đức Tin
Nên vẫn còn đó, Một Huyền Nhiệm!...